DBSK'S HEAVEN
Bạn là một Cassiopeia? Bạn yêu thích DBSK và muốn hoà nhập cùng thảo luận với chúng tôi? Còn chần chừ gì nửa mà không click Đăng kí hoặc Đăng nhập khi bạn đã có IP.
DBSK'S HEAVEN
Bạn là một Cassiopeia? Bạn yêu thích DBSK và muốn hoà nhập cùng thảo luận với chúng tôi? Còn chần chừ gì nửa mà không click Đăng kí hoặc Đăng nhập khi bạn đã có IP.
DBSK'S HEAVEN
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


Vcassiopeia's heaven of Rach Gia city
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Re-post [AU - T]NGƯỜI ĐIÊN TRONG NGÔI NHÀ CỔ

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
Rye
Admin
Admin
Rye


Tổng số bài gửi : 19
Join date : 13/05/2010
Age : 28

Re-post [AU - T]NGƯỜI ĐIÊN TRONG NGÔI NHÀ CỔ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re-post [AU - T]NGƯỜI ĐIÊN TRONG NGÔI NHÀ CỔ   Re-post [AU - T]NGƯỜI ĐIÊN TRONG NGÔI NHÀ CỔ EmptyThu Aug 05, 2010 9:59 pm

NGƯỜI ĐIÊN TRONG NGÔI NHÀ CỔ.


(Extra của “Hạ Thu”)



Athour: OKAMI@VCASSIOPEIA.NET

ĐÃ ĐC SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ

Disclaimer: They belong to each others (hí hí).
Gerne: red fluff.
Pairing: YunJae
Status: oneshot – completed.
Rating: PG 13
A/N:
Extra của “Hạ Thu” (series Forgotten Seasons).

**** Tặng Gụ: đây! Toilet màu đỏ bordeaux đây! Thích chưa!!!! :X :X =))
Mau hết bệnh nhé! Wink)


Summary:
Một màu đỏ quạnh giữa khung trời xám đông.
Anh có trả lại thu cho em không?
Hay đem lá vàng rải đông?
Và em, ngàn năm thu không đến.


************************




Tôi thả những bước chân dài trên con đường vắng tưởng chừng không điểm dừng. Lần đầu đến thành phố xa lạ này, tôi muốn tận hưởng cảm giác của những vùng ngoại ô mà không nơi nào giống nơi nào. Tôi không nhớ những gì đang diễn tiến xung quanh, chắc hẳn vì tôi còn đang suy nghĩ thử xem, chừng nào tôi mới có thể về nhà.

Mẹ đi rồi. Và khi bà đi, ông ta lại phát cuồng với rượu. Khi nào thì mẹ về, tôi cũng không được biết như những lần bỏ đi trước của mẹ. Hôm nay, mẹ không kéo tôi ra một góc vườn và nháy mắt bảo rằng bao lâu sẽ về. Mặc cho tôi đứng nép sẵn ở cái góc mẹ con tôi hay kể nhau nghe những điều bí mật nhất. Mẹ đi ngang cửa, quay lại nhìn tôi đầy đau thương và quay lưng mất hút về phía đường vắng xa xăm. Cảm giác lúc đó, tôi không rõ là gì, chỉ thấy đột nhiên hẫng một khoảng lớn trong tim. Và mặc cho tôi thì thầm trong góc vườn kêu mẹ, mẹ vẫn không nghe như những lần trước. Những lần trước, chỉ cần tôi nghĩ về mẹ thôi là mẹ đã quay lại rồi.

Đã ba ngày kể từ khi tôi không gặp mẹ. Tôi quá giang một vài người trên đường và bây giờ đến được nơi này. Tôi cũng không rõ đây là đâu, chỉ biết là nó khá xa nhà. Mà tôi cũng chỉ cần vài ngày yên tĩnh thong thả dạo quanh, rồi khi tôi trở về sẽ thấy mẹ đang làm một bữa cơm ngon lành.

Đập vào mắt tôi là một căn nhà cổ cách khá xa vùng nhà ở của ngoại ô. Chắc hẳn tôi đi bộ đã lâu lắm rồi, vì giờ đây chân tôi đều rã rời. Căn nhà không lớn lắm, chắc chỉ cỡ hai tầng lầu, nhưng kiến trúc bên ngoài của nó trông như một tòa lâu đài trong cách truyện cổ tích. Nhà không khóa chốt.

Tôi đẩy cửa bước vào trong. Kiến trúc bên trong cũng không khác mấy so với vẻ ngoài cổ kính của nó.

“Ai đó ở nhà không?” – Tôi lên tiếng.

RẦM!” – cánh cửa bất thần đóng sập ở phía sau khiến tôi giật bắn.

Tôi thở hắt ra, lấy lại bình tĩnh và tiếp tục lên tiếng:

“Không có ai thì tôi ở đây ké vài ngày nhé!!!!”

“Cũng được!” – lại một giọng nói từ sau bất chợt vang lên.

Tôi giật thót, nhảy phốc ra phía sau, lùi lại hẳn vài bước, mắt trợn ngược lên nhìn xem tiếng nói phát ra từ đâu. Một người thanh niên bước ra từ bên hông tòa nhà và mỉm cười với tôi.

“Cậu làm gì mà sợ vậy?” – anh ta khẽ cười.

“Chết tiệt, anh làm tôi giật mình!” – tôi hùng hổ bước lại phía anh ta.

Ánh sáng từ những khe cửa hắt vào, và những ngọn nến khắp nhà lung linh. Gương mặt anh hiện rõ ra trước sự ngỡ ngàng của tôi. Đẹp thanh khiết.

“Anh… ờ… anh sống ở đây à?”

“Ừm!” – anh cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi – “Cậu muốn sống ở đây cũng tốt, không sao cả.”

“Vậy từ giờ tôi sống ở đây nhé!” – tôi mỉm cười.

Và anh, khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng trong ánh sáng nến ngày lung linh.

Vậy là tôi đã gặp anh, và sống cùng anh trong căn nhà kỳ lạ.

Tôi và anh ngủ chung trong một căn phòng ấm cúng màu xám đen. Một chiếc giường to và tấm chăn dày cộm màu đồng. Một cửa sổ đôi khi được hé ra vào đêm. Một cái bàn gỗ màu sậm khắc khoải hương say lòng. Một bộ bàn ghế uống trà thanh nhẹ bằng gỗ bóng loáng đầy sang trọng.

Và… chỏng chơ lạc lõng trong căn phòng xám đen là một chiếc ghế bành màu đỏ bordeaux. Yên vị lặng lẽ bên cửa sổ nhỏ, cố gắng nép mình vào tường và cố không để lộ cơ thể vĩ đại. Chiếc ghế sofa nệm êm và to lớn, khiến người ngồi có thể tưởng chừng như lọt hẳn vào trong. Nó to đến nỗi, đôi khi cả anh và tôi cùng ngồi lên vẫn có thể thoải mái cười đùa. Và những đêm gió lạnh, cái lạc lõng về hình thể của nó ôm trọn lấy tôi và anh, giữ trong mình cái ấm cúng mà đối nghịch là những làn gió se lạnh thốc vào từ cửa sổ.

Anh!

Tôi không biết tên anh. Tôi không rõ anh từ đâu và làm cách nào mà căn nhà này chẳng bao giờ thiếu thốn một thứ gì. Tôi cũng chẳng buồn hỏi. Có lẽ vì nó không đáng để tôi bỏ thời gian phí phạm, thay vào đó, tôi có thể để thời gian mà cười cùng anh.

Anh, dịu dàng và nhẹ nhàng như một ánh nắng. Anh, chưa một lần gắt gỏng, kể cả khi tôi có nổi điên lên và đập phá tứ tung. Anh, anh chỉ đơn thuần là nắm lấy tay tôi và nhẹ giọng:

“Em không nghĩ rằng ta nên trân trọng những giây phút ở bên nhau sao?”

Và những lúc đó, không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy khẽ nhói từ nơi nào trong lòng, một nơi nào đó không xác định được.

Anh, hay kéo tôi vào lòng và hỏi:

“Jaejoong à, em có tin rằng có Chúa trời hay không? Hay… bất kỳ một quyền năng nào đó? Và nếu như anh bảo nhà này của một vị thần, thì em có tin không?”

“Anh tự phong mình làm thần đấy hả?” – tôi khúc khích cười, ngả người vào lòng anh và nhắm mắt lại – “Vậy thì tốt!”

“Nghe đâu thần và người không yêu nhau được mà. Em không sợ à?”

“Nếu anh là thần thì anh tự biết cách phải lo chứ!” – tôi mặc kệ điều anh nói nhăng nói cuội, ngả người vào lòng anh, êm ái và tận hưởng.

Và có những đêm… anh lặng lẽ ngồi một mình trên chiếc ghế màu đỏ bordeaux, mân mê thanh cửa sổ, trầm tư những điều không hiểu được.

Tôi biết, đã có một điều gì đó bất an xuất hiện trong mình. Nhưng là tôi không cần quan tâm. Là tôi chỉ cần anh.


Tôi không rõ mình đã ở đây bao lâu. Tôi cũng không rõ mẹ đã về chưa, hay ông ta vẫn còn sống và ngày ngày nát rượu không. Tôi cũng chẳng biết rằng bên ngoài nó có bao nhiêu mùa trải qua, chỉ biết ngày ngày yên bình sống, và yên bình vui. Nhưng rồi tôi nhớ ra rằng, đã ai đó từng bảo mùa thu là mùa của tình yêu.

“Đã thu chưa anh? Em muốn xem thu!”

“Sao tự nhiên lại muốn xem thu?” – anh ngạc nhiên.

“Em ở đây đã lâu quá rồi, ngày ngày đi ra đi vào, cũng chẳng biết là loại mùa gì.”

“Đang thu đó!” – anh đẩy cửa sổ ra cho tôi.

“Sao lại trắng như vậy? Lá vàng đâu?”

“Sao lại cần lá vàng?”

“Thu phải có lá vàng chứ! Anh xem, bên ngoài chỉ là gió, nắng, cây cỏ gì cũng nhạt màu. Trắng trắng như vậy thì chỉ có đông chứ thu làm sao mà thu?”

“Thì chưa đến lúc lá vàng mà! Thu trắng không đẹp sao?”

“Vàng mới đẹp!” – tôi trề môi – “Bao giờ mới vàng?”

“Chắc vài ngày nữa thôi!” – anh mỉm cười, hôn nhẹ lên má tôi – “Bây giờ thì nhìn thử thu trắng trước đi nhé! Từ trắng chuyển sang vàng sẽ đẹp lắm! Em nhớ canh giao mùa!”

Tôi thỏa mãn với lời hứa của anh, mặc cho việc những gì anh nói nghe chẳng hợp lý chút nào.

Tối hôm đó, gió thu se lạnh. Anh lại ngồi lọt thỏm giữa chiếc ghế sofa màu đỏ bordeaux bên cửa sổ, mân mê thanh gỗ nép bờ tường. Tôi kéo tấm chăn bông to sụ đến, trùm cả lên người anh và phủ che màu đỏ của ghế.

“Sao anh cứ hay buồn?”

Anh ôm tôi vào lòng, quấn chặt chiếc chăn và ôm trọn tôi. Anh khẽ hỏi:

“Ở cạnh anh vui chứ? Không chán sao?”

“Không! Anh lúc nào cũng làm em vui!” – tôi nói, mặt đỏ bừng.

“Em biết không, mình cũng không thể sống thế mãi được. Anh sắp phải đi…”

“Đi đâu?” – tôi nhảy dựng lên, xô anh ra.

“Đi công tác một chuyến thì mới lại có tiền để mua đồ ăn dư dả.”

“Chừng nào anh về?” – tôi ngồi xuống lại lòng anh, giấu đi gương mặt gần như muốn khóc.

“Cũng nhanh thôi. Em chán quá thì cứ về nhà đi! Rồi từ từ quay lại!”

“Em chờ!” – tôi đáp anh gọn lỏn, nửa buồn nửa giận và một ít bất an.

“Chờ làm gì? Về nhà cho vui, rồi em quay lại cũng được mà!”

“Em làm gì thì mặc em chứ! Anh cứ lo việc đi nhanh rồi về đi!”

“Mai anh đi!”

“Mai… vậy… em sẽ chờ từ ngày mai. Anh trễ một ngày, em sẽ không cho anh vào cửa!” – tôi đứng dậy, giựt lại tấm chăn bông, và mất đà té nhào.

Anh luống cuống đứng dậy đỡ tôi và ôm chặt.

“Anh không muốn đi đâu! Nhưng không đi không được mà!”

“Biết rồi, thì có ai nói gì đâu!” – tôi đẩy anh ra, leo lên giường và nhắm nghiền mắt, tự hứa với lòng nếu anh trễ một ngày tôi sẽ không cho anh vào cửa.

Mà… anh sẽ đi bao lâu? Để ngày anh trở về, tôi có thể khóa chặt cửa vờ nhốt anh.


Tôi mở mắt dậy trong tư cuộn tròn bởi tấm chăn bông. Anh sắp đi.

Tiễn anh ra cửa, lòng tôi trĩu nặng.

“Khi nào lá vàng, anh về!” – anh nói.

Tôi mỉm cười vẫy tay chào anh.

Anh đi rồi. Còn tôi lặng lẽ đứng thừ ngoài cửa. Sao mà khu này vắng lặng đến thế. Sao mà cô đơn đến thế.

Một nhóm người rôm rả từ xa. Tôi đứng thẳng dậy và dự định sẽ vẫy tay chào họ, mong đón nhận một nụ cười ấm lòng từ người không quen.

“Xin chào!” – tôi nói lớn, vẫy mạnh tay.

Họ khựng lại, nhìn tôi và nhìn nhau. Không nghe ư?

“Xin chào!” – tôi lại nói to.

“Nhà… có phải căn nhà này không?” – họ bắt đầu bàn tán.

“Là căn nhà có một người điên ở phải không?”

“Gì chứ?” – tôi hét lên – “Anh ấy không điên!”

“Nghe không? Nghe tiếng gì không?” – họ lại bàn tán với nhau.

Và dắt tay nhau chạy mất. Một lũ thần kinh.

Tôi quay vào trong nhà, trở lên phòng và ngồi lọt thỏm vào chiếc ghế sofa màu đỏ bordeaux.

Tự nhiên thấy cô đơn. Tôi kéo chiếc chăn bông to sụ màu đồng ra và quấn lấy người, ngồi trở lên ghế, thu hai chân lên. Ghế ấm hơi anh.

Ngày anh đi, tôi đã can tâm chối bỏ một sự thật.


Có những tin đồn về một ngôi nhà, cổ kính nằm sát bìa rừng xa.
Đêm đêm vọng ra tiếng cười khúc khích. Đêm đem thắp sáng ánh nến lung linh. Đêm đêm hiện lên in qua rèm cửa.


Một hình bóng mờ, một hình bóng thanh. Đưa tay ve vuốt khí trời, khiêu vũ cùng khoảng không trước mặt.



Và hạnh phúc nhẹ nhàng tỏa ra, ôm trọn căn nhà cổ kính. Người người lặng lờ tránh xa… một căn nhà cổ, một người điên.



…………………………



Anh đi lâu. Không trở lại. Anh chưa trở lại, và tôi tự nhủ lòng vì lá thu chưa vàng hẳn, vẫn còn là một mùa thu trắng không tên.

Ngày ngày tôi ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế màu đỏ bordeaux, nhớ về anh, về hơi ấm anh mang, về cái ôm nồng cháy, về cái siết tay cứng cáp và về nụ cười như nắng tỏa hương.

Cuộn người nằm trong chiếc ghế sofa, nhớ về anh cũng ấm áp như khi yên lòng nằm trong ghế. Hơi ấm anh lưu giữ và chưa phai mờ.

Ngày lá thu vàng. Anh cũng không về. Và tôi tự nhủ chỉ vừa một ngày lá chuyển màu. Đừng gấp gáp với anh.

Không rõ từ đâu có một con cún nhỏ, chạy ngang khu vườn nhà.

Ngày hôm đó, ngày lá thu vàng, tôi lại chối bỏ sự thật mà ngày anh đi tôi không dám nhận.

Con cún nhỏ chạy băng qua, như chưa hề có một hàng rào ngăn chặn.


Ngày thu vàng. Không phải là ngày anh về. Mà là ngày anh muốn tôi đi. Hôm nay không phải lần đầu tiên tôi thấy những cảnh tượng kỳ lạ. Không phải lần đầu tiên và thu không trắng.

Đã là ngày thứ 50 thu chuyển vàng rượm. Và đã là lần bao nhiêu khi con người, động vật băng qua căn nhà tôi đang sống mà như không có chút trở ngại nào? Là lần bao nhiêu? Kể từ khi anh đi?

Đêm, tôi thắp nến khắp nhà, để xóa tan cái lạnh lẽo của màu xám đen. Đêm, tôi nhớ anh quay quắt. Anh không về.

Anh không về, không có người để nhảy cùng tôi một bản nhạc yêu thích. Anh không về, không có ai ôm trọn tôi trong vòng tay và để tiếng cười tôi bị che khuất bởi cơ thể anh to lớn.

Anh không về, tôi trơ trọi ngồi trong chiếc ghế sofa. Tấm chăn vương vãi. Cố tìm lấy hơi anh giữa chiếc ghế to và tấm chăn dày cộm.

Anh không về, có gì còn lạnh hơn?

Anh không về… chừng nào anh còn không về, tôi sẽ còn chối bỏ tất cả những gì hiện ra trước mắt. Chừng nào anh không về, là chừng đó tôi sẽ mặc nhiên xem những thứ kỳ lạ là giấc mơ. Chừng nào anh không về… tôi sẽ không xem rằng thu đã vàng hay lá đã rụng.

Tôi không cần thu không anh. Tôi không cần mùa trơ trọi. Tôi không cần lạnh lẽo và day dứt cô đơn.

Tôi cần anh.

Mặc cho việc anh muốn dụ tôi đi. Mặc cho việc anh biết rằng, nếu tôi bước ra khỏi căn nhà này, sẽ chẳng bao giờ thấy nó nữa. Và tôi cũng như bao người, băng ngang qua và chẳng đọng lại chút gì trong ký ức.

Vậy nên, tôi không để anh rũ bỏ tôi như thế. Vậy nên, tôi chờ anh.



Có một người điên trong ngôi nhà cổ. Lặng lờ những vết thương đau.
Có một tình yêu trong ngôi nhà cổ. Vơ vẩn chờ những ngày không sâu.
Có những tin đồn về ngôi nhà cổ, truyền thuyết vọng lại từ vị thần xưa. Có một tình yêu trong ngôi nhà cổ, trôi bao mùa thu trắng lá xanh.



“Nếu anh là thần linh, thì ít ra phải cho em biết có cách nào để em gặp lại anh?” – tôi ngồi trên chiếc ghế sofa, bấu chặt lấy tay mình, lầm bầm cầu nguyện. Chờ anh đáp. Chiếc ghế như ngày rộng hơn, dang tay ôm trọn lấy tôi vỗ về.

Là anh không đủ quyền năng. Là anh không đủ sức mạnh. Là anh không đủ can đảm buông tha em trước khi mọi chuyện không còn cách cứu vãn.

Jaejoong, em đi đi. Trước khi mọi chuyện quá muộn. Quên trước khi nó trở thành một điều gì đó ghim vào lòng em không rút ra được, và trước khi mọi thứ thành hư vô.


“Vậy em chờ được không? Đến khi nào anh đủ quyền năng, trở về bên em! Hãy làm một con người đi, vậy thì ta sẽ đến với nhau.”

Đến lúc đó, chỉ sợ anh là người, còn em chẳng tồn tại.

“Vậy hãy giữ em đến khi ta gặp lại nhau, được không anh?”

Sẽ đau khổ cho em. Vậy thì… đến lúc đó, anh sẽ có một cái tên cho em gọi. Em sẽ gọi anh là gì đây?

“Là Yunho, được không?”

Là Yunho.

“Làm sao để anh nhớ em?”

Anh nhất định sẽ nhận ra em. Hãy đem theo một thứ gì mà em quý nhất.

Đem theo thứ mà tôi quý nhất ư?

Hóa ra đã là mùa đông. Nên sân mới trắng và trời thì xám đục thế kia.

Hóa ra đã là mùa đông. Nên tiết trời mới lạnh lẽo đến chừng này.

Thu của anh, tôi không cần. Tôi sẽ chờ anh và trao anh một mùa thu khác. Chỉ cần chờ anh, đến lúc được gặp lại nhau.

Chiếc ghế màu đỏ bordeaux như thể ôm trọn lấy cơ thể tôi, ấm cúng. Cái trơ trọi của nó trong căn phòng xám đen đang hòa vào sự chơ vơ mà anh để lại.

Anh có quyền năng. Tôi có thể chờ. Chỉ cần ta không quên nhau.

Chờ anh để gặp lại nhau. Khi mà anh là một con người có thể yêu tôi say đắm. Và khi tôi là một người có thể yêu anh mãi như lần đầu gặp nhau.

Chiếc ghế màu đỏ bordeaux bị sẫm màu một góc. Im lìm chờ. Tôi và nó, sẽ chờ anh, để lại cùng anh ngồi trên chiếc ghế sofa to ấm. Để cùng anh quấn tấm chăn bông dày cộm, và để một ngày tôi có thể giận anh, giựt tấm chăn bông té nhào, và anh lại đỡ tôi và ôm chặt.

Ghế màu đỏ bordeaux bị sẫm một góc màu. Anh vẫn sẽ nhận ra chăng ?

Con dao lạnh rơi trên nền đất. Tôi rúc người vào tấm chăn bông, cuộn mình nằm trọn trong chiếc ghế sofa to. Chờ anh.

Chiếc ghế đỏ sẫm đen một góc. Cùng tôi chờ anh.



Có một truyền thuyết về tình yêu. Xa xưa và không tồn tại. Khi ảo tưởng bắt đầu hiện thực, là khi lãng quên bao trùm không gian.

Có một truyền thuyết về tình yêu. Chờ trông và mòn mỏi.

Có một ngôi nhà cổ. Có một người điên.
Vuốt ve không khí. Khiêu vũ với trăng tròn.
Nụ cười tỏa ra ấm sáng màn đêm.
Hạnh phúc.
Và chờ trông.


Ai đó có một quyền năng, ban cho tôi khả năng đặc biệt. Để chờ. Để gặp.

Một ngôi nhà tưởng chừng là thật. Vài buổi chiều chạng vạng, cửa gõ ầm. Xịch mở.

Là một người phụ nữ? Là một người đàn ông? Hay là một cậu nhóc?

Là một thanh niên. Là một cảm giác nào đó không tả được. Mở cửa mời vào.

“Anh tên gì? Tôi tên Jaejoong.” – tôi hỏi tên như một thói quen cần hỏi. Vì một lý do nào đó mà tôi cần biết tên.

“À, Yunho. Xin lỗi vì đã quên mất việc giới thiệu tên. Đầu óc tôi bị choáng hay sao đấy!”

Yunho… một cái tên rất gợi.

Căn nhà gỗ nhỏ của tôi ở ven đường đơn sơ. Trong nhà, tôi biết mình có một chiếc ghế màu đỏ bordeaux nằm cạnh cửa sổ tự khi nào.

Tôi nhớ rằng mình đã ở đây từ lâu lắm rồi. Vẫn chờ. Một ai đó có quyền năng, ban cho tôi khả năng đặc biệt.

Để chờ.

Để gặp.

Một ai đó bảo rằng sẽ gặp tôi. Một ai đó hứa rằng chỉ cần tôi chờ, tôi sẽ gặp.

Đã lâu lắm rồi thì phải, từ khi ai đó hứa một điều gì vô vọng. Và cũng từ lâu lắm rồi tôi chỉ biết mình phải chờ để gặp.


Chờ ai…?



Gặp ai…?




Trả lại thu cho em
Trả lại vàng cho anh
Giữ trắng cho tình ta
Giữa xám màu đông úa…



THE END.

TP.HCM, 18:46
2009.10.22
Không ngủ được.

Về Đầu Trang Go down
JuKi
Mình là Mem mới nè!
Mình là Mem mới nè!



Tổng số bài gửi : 6
Join date : 08/06/2010

Re-post [AU - T]NGƯỜI ĐIÊN TRONG NGÔI NHÀ CỔ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Re-post [AU - T]NGƯỜI ĐIÊN TRONG NGÔI NHÀ CỔ   Re-post [AU - T]NGƯỜI ĐIÊN TRONG NGÔI NHÀ CỔ EmptyMon Oct 10, 2011 4:58 pm

Cái fic này hay thật là hay, đọc lần thứ 3 vẫn thấy đau lòng. Kết thúc của ss Okami làm mình hụt hẫng quá đi. Sao chẳng có fic nào kết thúc là “...bọn ác bị trừng trị, ở hiền gặp lành. Jung Yunho và Kim Jaejoong hạnh phúc bên nhau, đời đời kiếp kiếp, đầu bạc răng long, con cháu đông đàn, bla...bla...”
Sr các bạn vì tính nhảm của mình







Về Đầu Trang Go down
 
Re-post [AU - T]NGƯỜI ĐIÊN TRONG NGÔI NHÀ CỔ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [01.09.11][Trans] JYJ bày tỏ "Mọi người, chúng tôi luôn cảm thấy biết ơn và chúng tôi yêu các bạn"
» [Shortfic/Re-post] BEYOND THE MIRROR
» [Re-post][AU - T] Liễu khúc thánh ca
» [Re-post][AU - T]Đông Xuân - Tuyết năm nay, liệu có tan không anh?

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DBSK'S HEAVEN :: .♥. Fanfiction .♥. :: Shortfic-
Chuyển đến