DBSK'S HEAVEN
Bạn là một Cassiopeia? Bạn yêu thích DBSK và muốn hoà nhập cùng thảo luận với chúng tôi? Còn chần chừ gì nửa mà không click Đăng kí hoặc Đăng nhập khi bạn đã có IP.
DBSK'S HEAVEN
Bạn là một Cassiopeia? Bạn yêu thích DBSK và muốn hoà nhập cùng thảo luận với chúng tôi? Còn chần chừ gì nửa mà không click Đăng kí hoặc Đăng nhập khi bạn đã có IP.
DBSK'S HEAVEN
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


Vcassiopeia's heaven of Rach Gia city
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 [PG 13] Không đề

Go down 
Tác giảThông điệp
cute_piggy
Moderators
cute_piggy


Tổng số bài gửi : 10
Join date : 15/08/2010
Age : 26
Đến từ : Gầm giường phòng YunJae =))

[PG 13] Không đề Empty
Bài gửiTiêu đề: [PG 13] Không đề   [PG 13] Không đề EmptySun Aug 15, 2010 1:02 pm

Tittle: Không đê

Author: Heo nà....

Pairing: only Yunjae

Raiting: PG 13

Disclaimer: Chảng ai thuộc về Heo, bạn biết mà!

Genre: Au, Sad, ..........

Note: Viết trong lúc đang điên, ai phản cảm thì cũng xin thông cảm giùm!


Summary: Bồ công anh......còn nhớ ko em..............???








_ Yunho hyung đâu rồi???


_ Anh ấy đang ở…..cánh đồng…- Giọng Changmin nghẹn ngào khi trả lời câu hỏi của Junsu.



Junsu khẽ quay mặt đi, cậu cắn lấy môi mình. Dòng nước mắt trong vắt đã cố kìm nén nhưng vẫn chảy xuống, tim Yoochun đau nhói lên như bị ai cứa dao vào. Nhưng anh vẫn kiềm được nước mắt và ôm Junsu-người anh yêu và cậu em Changmin của mình vào lòng. Miệng thì thào đau đớn:




_ Yunho….cậu ấy vẫn…chưa quên được…người đó!


.


.




Người con trai với mái tóc nâu nhạt, đôi mắt trống vắng…lẻ loi…và đôi môi gần như đã không còn nở nổi một nụ cười. Tay anh đặt lên cái bia mộ gần cánh đồng một bó hoa ly trắng, rồi anh nhẹ nhàng quay mặt lại, nhìn về cánh đồng…

Cánh đồng xanh mướt trải đầy bồ công anh, nhưng vẫn lặng gió. Nắng chiều cuối thu ôm lấy những chú hạc giấy xung quanh gốc cây già, nơi anh đang đứng...và cũng từng là nơi anh đã đánh mất thiên thần của đời mình.





_ Jaejoong àh…


Miệng anh khẽ gọi tên người đó, thật nhẹ! Để trái tim đã in hằn những vết thương vĩnh viễn không phai mờ không bị nhói thêm một lần nữa khi anh nghĩ về cậu, người mà anh đã từng yêu…yêu rất nhiều…

Gió thổi. Những cơn gió nhẹ, khẽ lướt trên dòng nước mắt của người con trai cô đơn. Anh nhìn thấy hoa bồ công anh, từng cánh một…lướt bay theo gió…rời xa cánh đồng này. Để đi về một nơi nào đó xa lắm, nơi mà anh có lẽ chẳng bao giờ nhìn thấy…hay với tới được.




Cũng giống như cậu, một thiên thần… có đôi cánh vô hình! Cậu cũng đã rời bỏ anh, đi rồi!


.



.


.


2 năm trước


Anh gặp cậu. Một ngày âm u, trời mưa rơi không ngớt, làm cho lòng người thấy cô đơn. Lẽ loi….

Cậu là trẻ mồ côi, là một học sinh lớp 12 không hơn không kém. Một đứa trẻ không được yêu thương, nhưng lại có đôi mắt xanh rất ấm áp, làm lòng anh se lại. Anh- Jung Yunho, chủ tịch tập đoàn J.Co nổi tiếng ở Hàn, nhưng khi anh bảo, cậu lại lắc đầu và nhìn anh ngơ ngác.




Gương mặt cậu lúc đó thật hồn nhiên, ngây thơ. Nhưng nó lại mong manh quá…dễ vỡ….như thủy tinh. Anh quen cậu từ đó, trong một buổi chiều mưa…và trong lòng tự lúc nào không biết, anh đã yêu thiên thần bé nhỏ đó rồi!



_ Tại sao em lúc nào cũng cười nhỉ?


Anh đã từng hỏi cậu như thế, cậu lại cười. Nụ cười ấm quá…nó mang cho anh, biết bao người khác cảm giác được vỗ về…


_ Em cũng không biết nữa Yunho àh…

Cậu bảo anh như thế, nụ cười mang ánh nắng đó, sưởi ấm cho con tim người khác, nhưng mà… con tim cậu, có được ai yêu thương và bảo vệ không…?


.


.

.


_ Anh yêu em…Jaejoong àh!


Anh đã ngỏ lời, anh yêu cậu! Anh cảm thấy đau mỗi khi nhìn thấy bờ vai gầy khẽ run lên lúc cậu đứng một mình trước cổng trường đợi anh về…trời vẫn mưa. Anh cảm thấy nhớ nhưng mỗi khi không được nhìn thấy gương mặt ngây ngô và hiền lành của cậu. Từng cảm xúc anh dành cho cậu, ngày càng không kiềm chế được….

Anh nói với cậu lòng mình trong một đem giáng sinh, cậu ôm lấy một thằng bé mồ côi, vỗ về nó bằng một bài hát ngọt ngào không tên…và anh đã nhìn thấy nó, đôi cánh của cậu! Cậu là một thên thần, thiên thần có đôi cánh vô hình, lúc nào cũng giang ra che chở cho người khác….nhưng có ai thật sự yêu thương con tim lẽ loi của cậu không?



_ Em cũng yêu anh…Yunho àh!


Không ai biết lúc đó anh đã mừng thế nào đâu, anh đã ôm cậu rất chặt, hôn câu rất nhiều. Đó là lần duy nhất anh thấy cậu nở một nụ cười thật sự từ tận con tim mình, nụ cười hạnh phúc….


Anh luôn bảo vệ cậu, anh luôn che chở cho cậu…cho cậu biết anh yêu cậu nhiều đến mức nào. Nhưng sao cậu lại mong manh đến thế chứ…..





Cậu từng hứa ở bên anh suốt đời, cậu hứa sẽ không bao giờ rời xa anh….anh tin cậu. Và cậu đã cho anh biết một địa điểm bí mật, một cánh đồng….

Một cánh đồng toàn là bồ công anh, nó rất đẹp…giống như cậu! Thiên thần của anh! Anh ôm cậu, cảm nhận từng hơi ấm của người mình yêu, hoa bồ công anh vẫn chưa nở….



_ Yunho này….


_ Huh?


_ Em thích ngắm hoa nở lắm anh àh, khi gió thổi…hoa sẽ bay!


_ Thế chừng nào hoa nở, anh sẽ cùng em đi ngắm nhé!


_ Anh nói thật chứ?


_ Đương nhiên, anh hứa với Joongie này!



Cậu lại cười nữa rồi, vì anh hứa cùng cậu ngắm bồ công anh mà…Anh đã từng bảo sẽ cho cậu tất cả, vì anh yêu cậu! Nên nhất định anh sẽ thực hiện lời hứa này…yêu thương đối với anh đơn giản chỉ có thế! Yêu thương con tin nhỏ bé của cậu, làm cho cậu hạnh phúc….để nụ cười của cậu sẽ mãi bừng sánh như anh thái dương!

Nhưng ngờ đâu, ông trời thích đùa cợt người khác, cho họ yêu, rồi lại lấy đi tình yêu của họ…..Jaejoong, thiên thần của anh, cậu bị bệnh ung thư gan, đã qua giai đoạn cuối rồi.









Cậu giấu anh, không muốn cho anh biết vì sợ anh buồn. Khi nghe tin này, bầu trời trong mắt anh sụp đổ, cậu là tất cả của anh, lẽ nào ông trời tàn nhẫn vậy sao….?


_ Em yêu anh, Yunho àh….em yêu anh nhiều lắm!- Ngày nào cậu cũng nói thế, nhưng cậu không khóc như anh, kể cả khi người bị bệnh là mình.




Anh hôm nào cũng ôm chặt lấy cậu, anh không muốn cậu rời xa vòng tay anh, lúc đó ai sẽ bảo vệ cậu đây, ai mang lại hạnh phúc cho cậu đây? Nhưng anh không cứu cậu khỏi căn bệnh này được….anh hận bản thân mình!


Hôm sau đó, anh phát hiện là ngày mà bồ công anh sẽ nở, anh đã lén mọi người, kể cả Yoochun, Junsu và Changmin bạn anh. Anh bế cậu đến cánh đồng đó, cánh đồng ngày xưa mà cậu bảo muốn nhìn hoa nở….





Cánh đồng xanh mướt trong ánh nắng chiều, nhưng không có gió….

Cậu gục đầu trên bờ vai anh, lời nói khe khẽ như tiếng hát:






_ Khi nào gió về nhớ gọi em nhé!


_ Được rồi em àh…..



Giọng anh nghẹn lại, cậu ngủ rồi…..đôi mi khép lại che đi 2 con mắt xanh rì như đại dương. Cậu chỉ ngủ thôi, anh đã ngỡ như vậy….anh nắm chặt lấy tay cậu, truyền hơi ấm qua đôi tay bé xíu.

Đến khi gió về, từng chiếc cánh nhỏ của bồ công anh bay lên, che lấp cả một khoàng trời…trông đẹp như mơ.






_ Joongie àh, dậy đi em….hoa bay kìa!



Cậu không đáp, tay cậu lạnh băng…cậu không mở mắt nhìn anh nữa, vì cậu đã…đi rồi!




_ Joongie àh….!- Anh cảm thấy nước mắt lăn dài khi gọi tên cậu, hoa vẫn bay theo gió, không biết rằng có người vừa mất đi mãi mãi tình yêu của đời mình.




Để mặc cho nước mắt rơi, anh siết chặt lấy tay cậu. Trong ánh nắng chiều, thiên thần của anh đã ra đi như vậy, anh đã thực hiện được lời hứa của mình…loài hoa kia sao mà giống cậu quá….đẹp đẽ, mong manh….rồi đến một lúc nào đó, cũng sẽ theo gió bay đi, rời xa cánh đồng đơn côi này mãi mãi….


_ Anh yêu em!- Giọng nói anh nghẹn ngào, nước mắt rơi ướt đẫm bờ mi. Anh nắng chiều nhòe nhạt, soi rõ nụ cười cuối cùng trên môi của thiên thần… Tình yêu thiêng liêng, giọt nước mắt sau cùng…..cậu đã khóc, nhưng không phải vì đau….mà vì yêu~







“ Cám ơn anh Yunho àh…..cám ơn vì đã giữ đúng lới hứa này….cám ơn vì đã yêu thương em…..cám ơn anh đã cho em được sống có ý nghĩa trên cuộc đời….

Em…hạnh phúc rồi anh àh….Yunho, em yêu anh!”





“ Cám ơn em Jaejoong àh….cám ơn vì đã đến với anh….cám ơn vì đã cho anh nụ cười ấm áp này….cám ơn em vì tất cả……..

Anh luôn chỉ yêu một mình em…..sẽ chờ em mãi mãi ..thiên thần của anh!”






Mưa rơi, nhưng hoa bồ công anh cứ hững hờ bay trong gió, gió mang đi một tình yêu đẹp đẽ…nhưng không phải vùi lấp nó! Hãy đưa mầm non yêu thương này…trãi trên một vùng đất khác…nơi đó có hy vọng, có ước mơ….

Phương trời này, âm thầm một người rơi lệ. Tình yêu của anh đã ra đi, nhưng sẽ không bao giờ bị vùi lấp, mà là bắt đầu cho một giấc mơ khác. Cậu từng bảo với anh đừng từ bỏ hy vọng, anh sẽ đợi…..chờ đợi mãi mãi cũng được!



Để được nhìn thấy một lần nữa, thiên thần có đôi cánh vô hình, đôi mắt xanh màu đại dương ấm á, và nụ cười nắng mai rạng ngời……




.


.


.



Anh đứng trước mộ cậu, nước mắt rơi nhưng môi vẽ nên một nụ cười…Anh vẫn yêu cậu, và vẫn luôn chờ đợi như ngày nào! Anh không tin đó là vô vọng, rồi một ngày cậu sẽ về, giống như bồ công anh, về trên miền đất mới…..





_ Joongie àh…..bồ công anh bay rồi …..!- Tiếng nói vọng về ngày xưa, mưa rơi rồi…..





End.
Về Đầu Trang Go down
 
[PG 13] Không đề
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [Longfic] Hận ta không...?
» [Re-post][AU - T]Đông Xuân - Tuyết năm nay, liệu có tan không anh?
» [Image] Những kiểu tóc không đụng hàng của các sao Kpop!

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DBSK'S HEAVEN :: .♥. Fanfiction .♥. :: Shortfic :: Completed fic-
Chuyển đến