RED SNOW
Author : Cutepanda
Đã được sự đồng ý của tác giả.
- Trích dẫn :
- Kim: Ss này, cho em hỏi tí, em re-post Red Snow sang https://db-heaven.forumvi.com đc không ss?
Cutepanda: Ok ^^
Pairing : YunJae, YooSu, ...
Category : Romance, violence.
Rating : 13 +
Status : Ongoing
Cuối cùng ta có thể ra cái longfic này, và kết thúc Đế vương và người đẹp...
I. Giới thiệu bối cảnh : Một đất nước phong kiến Phương Đông, 700 năm trước…
II. Giới thiệu câu truyện - Trích dẫn :
- Dường như khi bước chân rời khỏi căn nhà mà Jae Joong từng sống với hắn, một hành trình kì lạ trong cuộc đời cậu đã mở ra. Đó là hành trình tìm kiếm người mà cậu vừa hận lại vừa yêu, hận để yêu da diết, hành trình khám phá ra quá khứ và cuộc đời đầy bí ẩn của hắn, tìm ra thân phận thật sự của cậu và tìm kiếm trả lời cho câu hỏi, mối liên kết giữa cuộc đời cậu và hắn ?
Phần casting lần này ^^
DÀNH CHO AI CHƯA ĐỌC CHAP MỞ ĐẦU, ĐƯỢC TÁI HIỆN LẠI HOÀN CẢNH DƯỚI CON MẮT CỦA JAE JOONG :
Ta vẫn còn nhớ như in …
Máu… từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống, loang lổ trên nền đất bị phủ ngập bởi băng tuyết trắng…
Máu của hắn… Từ cánh tay trái…
Lách tách… tiếng những giọt máu, như những quả cầu màu đỏ ấy, va xuống đất rồi vỡ ra, để rồi hòa với màu tuyết…
Dưới chân hắn loang lổ, tuyết trắng nhuốm màu máu đỏ…
Trời đêm đông tuyết lất phất bay, từng hạt tuyết nhỏ nhoi…
Cơ thể và làn da của ta cảm nhận được rất rõ cái lạnh giá thấu xương ấy…
Đêm mưa tuyết lạnh lẽo đến thế, mà vẫn không lạnh bằng ánh mắt hắn nhìn ta lúc ấy…
Mắt của hắn, lúc nào cũng là những ánh nhìn sắc hơn lưỡi kiếm, lạnh hơn cả băng tuyết, dữ dội như mắt loài sói hoang … Và lúc đó, hắn vẫn đang nhìn xoáy vào ta với ánh mắt như thế…
Đôi tay ta đã tê lạnh vì giá buốt, nhưng tâm trí ta bắt đầu rối loạn, ta vẫn cố đáp lại ánh mắt của hắn bằng cái nhìn vô cảm xúc…
Ta và hắn… đứng đối diện nhau, cách chỉ vài bước chân, hai lưỡi kiếm vẫn hướng vào nhau…
Bất chợt hắn phá tan bầu không khí nặng nề đó bằng điệu cười ngạo nghễ :
- Ha ha ha… ! Tiểu tử, cuối cùng ngươi có thể làm bổn gia đây bị thương sao ?
Mặc kệ vết thương đã làm ướt đấm máu cả tay áo, hắn vẫn điềm nhiên thu kiếm vào bao và quay gót bước đi.
- Hôm nay luyện đến đây thôi, ngươi làm ta ngạc nhiên đấy !
Tiếng hắn vọng lại. Ta cũng nhanh chóng thu kiếm của mình và trở về…
Đêm hôm đó…
Tuyết mỗi lúc rơi một nhiều hơn, có lẽ là mưa tuyết lớn…
Ta nghe thấy như mồn một bên tai tiếng gió rít ghê rợn bên ngoài vách nhà…
Ta ngồi trên giường và nhìn ra ngoài cửa sổ… Trắng xóa…
Hắn… ngồi kế bên bếp lửa, hắn tự mình băng vết thương lại . Vết thương nhỏ này so với hàng trăm vết sẹo lớn nhỏ trên mình hắn thì chẳng là gì…
Mặt của hắn cũng có một vết sẹo mờ và nhỏ dưới mắt…
Một kẻ làm sát thủ lâu năm như hắn , chẳng có gì đáng ngạc nhiên…
Nhưng điều đáng nói là trên mình ta không có một vết sẹo nào cả.
Ta cũng là sát thủ, cũng nhiều lần bị thương… nhưng mỗi lần ta trở về, nếu bị thương, hắn đều bắt ta đắp vào vết thương một thứ thảo dược kì dị … vết thương lành rất nhanh mà không để lại sẹo…
Hắn lại chẳng bao giờ dùng thứ đó cho mình, hắn không thích…
Tại sao ư ? Lúc đó và cả bây giờ ta vẫn đang hiểu rằng vì hắn luôn thèm muốn sở hữu ta, hắn không muốn thân thể của ta có một khuyết điểm nào…
Hắn luôn như thế, chỉ vì thế mà thôi…
Ta là công cụ của hắn, là nô lệ của hắn, là thú tiêu khiển của hắn… Hắn sở hữu ta, cả về thân xác, tự do, cả về tinh thần…
Ta không thể thoát khỏi một kẻ mạnh như hắn… Ta từng trốn, trốn bao lần cũng không thoát khỏi hắn…
Hắn trừng phạt ta, thậm chí dày vò thân thể ta khi hắn bắt lại ta…
Không biết từ khi nào, ta đã từ bỏ cái ý nghĩ ấy…
Sống như thế này, không cần biết, không cần hiểu… Một ngày nào đó ta sẽ bán mạng cho hắn chăng ?
Hắn băng xong vết thương, khoác lên tấm áo khác… Chiếc áo kia ngày hôm sau ta đã đem đi giặt và khâu lại…
Xuống bếp và lấy ra một vò rượu… hắn lại uống…
Hắn rót hai chén rượu và ra hiệu cho ta lại uống… Ta không thích uống rượu, nhưng sống với hắn lâu năm, tửu lượng của ta cũng không tệ…
Đặt chén rượu thứ bảy xuống, hắn nói trong hơi men :
- Jae Joong… ngươi có hận ta không ?
- Ta hận ngươi, dĩ nhiên là ta muốn ngươi chết đi hoặc biến mất khỏi thế gian này !
Ta nói bằng cái giọng căm hận. Ta không mấy khi nói chuyện điềm tĩnh được với hắn.
- Hận ta, vì ta đã bắt ngươi làm cái việc ghê tởm nhất trên đời là giết người phải không ?
- Ta căm hận tất cả những gì ngươi đã làm với ta !
- Ha ha, ta biết ! - Hắn nhấp thêm chén nữa - Hắn có thể sắp say, thứ rượu này rất nặng…
- Vậy thì … ngươi sắp có cơ hội thoát khỏi ta rồi đấy !
Ánh mắt ta nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Trước đó kể cả khi hắn say mèm, ta cũng không có cơ hội nào thoát khỏi hắn…
- Ta, sắp đi giết một kẻ, ha ha… cả thiên hạ này không chắc đã có kẻ giết được hắn … ha ha…
- Tiền thưởng là bao nhiêu vậy ?
- 5000 lượng !
- 5000 lượng… – Ta nhếch môi cười - Quả là rất nhiều đó, vì thế mà ngươi bán mạng sao ?
- Ha ha, không phải chỉ là tiền đâu, ta vẫn muốn chiến đấu với hắn, hiểu không, đó là vì thú vui so tài của cao thủ …
- Kẻ tự cho mình là đệ nhất sát thủ mà cũng đã biết sợ rồi sao ?
- Cứ mỉa mai đi ! - Hắn cười và lại uống - Cứ cười lớn lên đi Jae Joong, vui lên vì có thể ngươi sẽ được tự do đấy…
Hắn nhìn ta, ánh mắt vừa như châm chọc, vừa như muốn ăn tươi nuốt sống …
- Ha ha… - Ánh mắt tiếp tục xoáy vào mắt ta - Chừng nào ta còn sống, thì ngươi mãi mãi không thể thoát khỏi bàn tay ta đâu ! Cứ cầu nguyện cho cơ hội của ngươi đi … Nếu ta không trở về trước mùa xuân, thì coi như ngươi được tự do …
Hắn nói xong thì uống thêm hai chén nữa rồi gục hẳn xuống bàn…
- Yun Ho … ! – Có vẻ hắn đã không nghe thấy gì nữa…
Ta mất khá nhiều công để đưa hắn lên giường…
Đêm… giá lạnh… rồi lại yên tĩnh…
Ta thiếp đi bên cạnh hắn từ lúc nào không hay…
Sáng hôm sau khi ta mở mắt…
Trời vẫn u ám và tuyết vẫn cứ rơi …
Chỉ có điều, hắn đã đi, đi từ lúc nào không biết…
Ta, chỉ cần đợi đến mùa xuân thôi sao ?
…
…
…
Thế nhưng, bây giờ đây…
Mùa xuân đã qua từ lâu, và bây giờ lại là một mùa đông khác nữa…
Một năm rồi, nhưng tại sao, ta vẫn đang ở đây, ngôi nhà nhỏ ở bìa rừng …
Ta đang đợi sao ? Ta vẫn đợi sao ?
Ta xua đi ý nghĩ đó và nghĩ rằng ta đã được tự do !
Ta vẫn ở ngôi nhà này và không đi đâu cả, một năm sống bằng số tiền kiếm được do làm sát thủ mà hắn để lại …
Hắn… Jung Yun Ho…
Là kẻ đã nhặt ta về khi còn là một đứa trẻ mồ côi lang thang từ xó chợ… Khi ấy hắn vẫn còn rất trẻ…
Tám năm, ta và hắn đã sống cùng nhau tám năm…Hắn dạy ta kiếm thuật, dạy ta trở thành một sát thủ rồi bắt ta giết người giống như hắn…
Ta từng rất căm hận hắn… Giá như hắn không nhặt ta về, ta có thể chết đói ngoài kia, nhưng đôi tay ta đã không vấy máu chăng ?
Máu, lần đầu khi ta giết người, ta hoảng loạn khi thấy máu của họ ướt đẫm áo ta, sự hoảng loạn tột cùng… Nhưng hắn thì không có một chút cảm xúc, lưỡi kiếm của hắn lạnh lùng, tàn ác, nhanh lẹ đến mức người có thể chết dưới tay hắn sẽ không cảm thấy đau đớn…
Ta hận hắn, vì ta không thể thoát khỏi hắn…
Ta làm bất cứ cái gì hắn muốn, từ tay sai, kẻ phục dịch, đến cả tình nhân của hắn… hắn có mọi thứ từ ta, còn ta chẳng thể giữ cho mình cái gì, kể cả tự do…
Hắn đã đi rồi, đã qua mùa xuân lâu rồi, ta nên vui mới phải…
Nhưng… ta đã trải qua mùa xuân ấy với những suy tưởng đối lập…
Nếu mùa xuân trôi qua thật nhanh, nhanh lên, hắn sẽ không trở về và ta có thể chạy trốn, ta có thể đi…
Nhưng mùa xuân trôi qua chầm chậm, hắn sẽ còn cơ hội sống ?
Sống ư ? Ta lại mong hắn còn sống ư ? Thật điên rồ, ta căm hận hắn cơ mà…
Ta không giải thích được suy nghĩ của ta, hành động của ta…
Ở lại ngôi nhà này, ta có thể ra đi bất cứ lúc nào ? Nhưng ta lại không đi, vì ta coi như hắn sẽ không trở về ư, và dù sao ta cũng không biết đi đâu cả ư ?
Đồ đạc của hắn, vẫn không có thứ gì thay đổi, ta không hề dọn nó đi…
Ta đã nghĩ, nghĩ mãi mà không ra, sự tồn tại của hắn có ý nghĩa gì với ta, tại sao ta nửa muốn hắn sẽ không quay lại, nửa vẫn muốn tiếp tục chờ đợi …
Ta đang ngồi trong nhà một mình, nếu hắn ở đây, có lẽ hắn sẽ lại uống rượu, và lại say…
Ngoài trời cũng là tuyết rơi, y như một năm trước… Củi trong bếp lửa cháy đỏ rực, ta ngồi gần hơn để lấy chút hơi ấm…
Ta nhận ra mình đang cô độc một mình…
Tẻ nhạt và cô đơn, thực sự cô đơn…
Chợt ta muốn ra ngoài một chút, chỉ một chút thôi …
Ta bước ra ngoài ngôi nhà, cầm theo thanh kiếm…
Bốn phía tuyết rơi, những cành cây xơ xác, cằn cỗi… Như một địa ngục vậy…
Bước những bước trên băng giá và mắt hướng về phía trước…
Ngày xưa, phải rồi, khi còn nhỏ ta thường bị ngã vì mặt đất quá trơn, nhưng hắn không bao giờ ân cần hỏi han… hắn vẫn lặng lẽ bước phía trước, nhưng hắn bước chậm hơn và chỉ nói rằng :
- Nếu không muốn vấp ngã, nếu không muốn bị bỏ lại phía sau, ngươi phải bước vào những vết chân người khác đã đi !
Vì thế, ta luỗn dẫm vào những vết chân đã đi của hắn…
Không còn hắn bước đi phía trước, ta nhận ra bước đi thật trơn…
Một năm nay, ta không luyện kiếm, vì không có hắn ép buộc, hay là vì ta không muốn luyện kiếm một mình…
Ta rút lưỡi kiếm ra, mỏng và sáng loáng như mặt trăng, chỉ có điều không còn sắc như trước…
Ta ngồi xuống mài lưỡi kiếm, bằng một khối băng, như một việc trước đây ta từng làm…
Cho đến khi ta sơ ý làm bị thương một chút ở đầu ngón tay, giọt máu nóng hổi từ đó rơi xuống nền băng tuyết…
Tuyết đỏ, lại là tuyết pha màu máu, đập vào đôi mắt ta…
Chợt giật nảy mình… Ảo ảnh nào đó như hiện ra trước mắt…
Hắn, là hắn… mình bê bết máu, bước những bước loạng choạng gần như sắp gục ngã… Và hắn gục ngã… hắn nằm bẹp trên nền tuyết băng giá, xung quanh hắn đầy máu, máu và cả tuyết…. hắn đang bị tuyết lấp dần … tuyết đang nhuốm màu đỏ… tuyết không ngừng rơi, và máu của hắn vẫn không ngừng tuôn…
Ta chạy về phía đó, nhưng mãi không đến được chỗ hắn… Chỉ đến khi vấp ngã đau đớn, ta mới bừng tỉnh và nhận ra đó là ảo ảnh…
Tuyết trắng xóa và màu máu, đã tạo ra một hư ảnh… nhưng, giây phút đó ta thực sự sợ hãi, đó là khoảnh khắc sợ hãi nhất mà ta từng trải qua…
Đôi mắt ta mở to nhìn về bốn phía, không có một bóng người…
Lặng lẽ…
Hắn… có lẽ hắn đã chết thật rồi !
Hắn đã chết ? … Sự thật là hắn đã chết ?
Ta tự nhận ra sự thật đó… nhận ra ta đã chờ đợi, đúng là ta đã chờ đợi hắn…
Nước mắt ta tuôn ra từ khóe mi, đôi má ta cảm nhận được cái nóng hổi của chúng, nhưng khi chúng vừa rơi xuống đất, lập tức hóa thành băng…
Ta nhận ra ta đang đứng một mình trong băng tuyết… Chỉ một mình...
Ta được tự do ư ? Thế này ư ?
Không, ta cảm thấy mình đang bị bỏ rơi, hắn đã bỏ rơi lại ta một mình trên cõi đời này…
Ta gào khóc to hơn, quỳ xuống mặt đất… Ta khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi ngày nào…
Hận hắn bao nhiêu, ta cũng hiểu mình đã yêu hắn bấy nhiêu… ta chỉ nhận ra ta cần sự có mặt của hắn khi phải sống một mình một năm qua…
Ta chạy về ngôi nhà, vẫn bếp lửa cháy, nhưng không có cái dáng ngồi ngạo nghễ của hắn…
Không có một ai cả…
Ta lại ngồi phịch xuống giường… ta sẽ không bao giờ phải vùng vẫy chống cự trong vòng tay của hắn nữa…
Nhưng…
Sống một mình, từ nay ta phải sống một mình , ta lại khao khát vòng tay ấy, hơi ấm ấy…
Nước mắt vẫn nhạt nhòa, đôi mắt ta không ngừng tìm kiếm cái gì đó ở căn nhà này…
Chiếc áo của hắn, ta vẫn hong khô bên bếp lửa, ta đã giặt đi giặt lại nó bao nhiêu lần, không còn một vết máu bẩn nào…
Ta cũng khâu lại nó…
Cầm chiếc áo trong tay, ta áp mặt vào cổ áo… chẳng còn mùi của hắn, không còn vuơng lại một chút gì nữa, nó chỉ còn là một miếng vải vô tri mà thôi ….
Hắn…
Dù bao nhiêu mùa xuân có lại đến…
Dù tuyết ngoài kia có tan hết, dù cây cỏ có tái sinh, dù mặt trời và nắng ấm có sưởi ấm vạn vật…
Hắn cũng không bao giờ quay về nữa, ta sẽ lại đón cái giao mùa trong nỗi nhớ, nỗi đau, nỗi cô đơn dày vò…
Không phải là hắn đã thả tự do cho ta, mà ta đã đánh mất hắn, kẻ ta hận nhưng cũng là kẻ ta không thể sống thiếu trong cuộc đời…
Ta thèm cái cảm giác bị sở hữu, bị ràng buộc…
Điều nhận ra trong quá muộn màng…
“ Cho đến ngày nào mà ta còn sống, ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi ta đâu… ”
Jung Yun Ho, ngươi đang ở đâu chứ, hãy ra đây, hãy nói điều đó với ta đi …
Không thoát khỏi hắn, cũng có nghĩa là mãi mãi không rời xa hắn…
Rượu, chỉ có rượu, ta lại tìm đến rượu giống như hắn từng làm…
Trút đi nỗi sầu này…
Hắn dù bắt ta giết người, bắt ta làm gì, ta cũng không hận hắn nữa…
Phải rồi, cái việc đó, hắn không bao giờ bắt ta ám sát những kẻ mạnh…Kể cả khi ta không thể đấu lại kẻ đó và thất thế, hắn đều có mặt kịp thời, nhanh lẹ kết liễu đối phương…Trước đây, ta nghĩ rằng hắn đi theo giám sát ta hay sợ ta làm hỏng việc, nhưng bây giờ ta lại ao ước điều đó là vì hắn quan tâm đến ta…
Không, hắn sẽ không yêu ta đâu, hắn chỉ từng coi ta như một vật sở hữu mà thôi, nhưng bây giờ như thế cũng là quá đủ với ta…
Men nồng cay của rượu, cái vị chua chát của cả nước mắt nữa…
Ta chìm trong chúng, rồi chìm trong sự im lặng…
…
…
…
Những âm thanh lạ lẫm đánh thức ta…
Ta choàng tỉnh… Ta không thể biết mình đã say mềm, đã ngủ bao nhiêu ngày nữa…
Chỉ biết là bây giờ, bên tai ta là tiếng chim hót lảnh lót, tiếng gió thổi nhè nhẹ, có chút hơi ấm…
Ta hướng đôi mắt ra cửa. Mùa xuân… Tuyết bắt đầu tan…
Khẽ cựa mình ngồi dậy, nhưng ta chợt giật mình khi thấy một chiếc áo bông dày đắp lên mình…
Không thể nào, đây không phải cái áo của ta, cũng không thể là ta tự đắp cho mình…
Ta vội bật dậy và chạy ra cửa…
Một giọt, hai giọt,…
Nước mắt ta lại rơi, nỗi đau lại dấy lên, gặm nhấm trái tim ta…
Ngoài kia, những vết chân của hắn in trên nền đất. Hắn đã vừa bước đi xa…
Những bước chân trải dài trên con đường mà hai bên những ngọn cây bắt đầu hồi sinh…
Nhưng… chỉ với một suy nghĩ vụt qua, ta quyết định chạy theo bước chân ấy…
Ta phải đuổi theo hắn, ta sẽ không để bị bỏ lại phía sau…
Chân trời góc bể, dù là nơi nào, ta cũng phải tìm ra hắn…
Như thể ta đang là người đuổi theo kẻ chạy trốn là hắn, ta hiểu rằng mình nhất định phải tìm được…
Tìm kẻ duy nhất trên đời có thể sở hữu trái tim của ta…
…
…
…